Thứ Ba, 21 tháng 4, 2009

Chỉ là người đến sau...



Chỉ là người đến sau

Văn phòng chiều thứ Bảy chỉ còn lại một mình, nhìn hàng dây cúc dại buông ngoài cửa sổ, em lại da diết nhớ về anh.

Giờ này chắc anh đang ở đâu đó, với cô ấy chứ không phải là em. Dẫu biết rằng anh đã không là của em nhưng em vẫn nghe lòng như rơi vào khoảng lặng khi biết được anh và cô ấy chính thức yêu nhau…

Ngày đó, khi lần đầu đặt chân đến nơi này, tâm hồn em đã như bị níu giữ bởi khung cảnh thật hữu tình và đầy chất thơ của một văn phòng thiết kế. Trực giác mách bảo em đây chính là nơi mà em cần đến. Rồi em trở thành một thành viên của công ty và trở thành đồng nghiệp của anh. Lần đầu tiên gặp anh thật nhiều điều ngẫu nhiên khi em bắt gặp một đôi mắt long lanh và một nụ cười thân thiện, những thứ cảm xúc mà em kiếm tìm… đã thật lâu… Ngay trong khoảnh khắc đó, em đã bắt gặp không biết bao nhiêu là ký ức, bao nhiêu là mơ ước về một tình yêu của thời thiếu nữ. Là anh…

Và rồi em đã sống hết mình cho công việc, vì có anh bên cạnh, em nghĩ rằng không có gì là mình không thể làm được. Anh luôn bao dung với nụ cười thánh thiện. Ánh mắt nụ cười cứ hằng đêm đi vào từng giấc mơ của em. Ngày ngày bên anh, em cũng biết trái tim anh cũng là một thế giới đầy mâu thuẫn. Có những lúc anh nhìn sâu vào mắt em như có bao nhiêu điều muốn nói… nhưng em vẫn không thể hiểu được ánh nhìn kia chứa đựng điều gì.

Cho đến một ngày, anh đi, em như chới với muốn bỏ tất cả những công việc mà mình đang theo đuổi để đi theo anh. “Tiếc là em gặp anh muộn thế này…”, nhận được tin nhắn của anh, em lại càng không thể hiểu nổi tại sao giữa anh và em luôn có một vách ngăn vô hình nào đó, mà em không thể sờ vào, em không thể nhìn thấy, em không thể nào vượt qua được! Và hôm nay, em đã biết, vì anh đã ngỏ lời yêu cô ấy, trước khi gặp em...

Vậy đó, anh, người làm em hạnh phúc vì thần tượng cũng chính là người làm em quá đau lòng vì rào cản của chính anh dựng lên. Anh không vượt qua được quan niệm sống của chính mình. Anh đi rồi, em ở lại, tự chữa vết thương lòng, sống cho mình và tìm một mục đích sống... Tâm hồn em rồi sẽ bình lặng... như văn phòng thứ Bảy chiều nay…

Chúc anh hạnh phúc với con đường đã chọn. Còn em, sẽ luôn giữ mãi trong lòng mình nụ cười tươi sáng của anh trong ký ức riêng của mình.

(Theo chipylnt@)


-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Em chỉ là người đến sau

Dạo này anh hay để em một mình. Em có khoảng trống cho riêng mình nhiều hơn. Thả bộ trên con đường quen thuộc em bỗng thấy mình lẻ loi, bấm máy gọi cho anh nhưng đáp lại là hồi chuông kéo dài. Công việc của anh bận rộn không có thời gian cho em.

Thứ 7, ngồi một mình trong quán nhâm nhi ly cà phê sữa. Rất ít khi em dùng nó vì vị đắng khiến em mất ngủ. Nhưng hôm nay em lại thèm cà phê , có lẽ vì hợp cảnh hợp tình, cà phê - một mình khiến người buồn càng buồn hơn. Vị đắng trong ly cà phê làm bạn cùng nỗi buồn. Em quyết định gọi cho anh lần nữa. Em thường nói với anh thích nghe tiếng điện thoại đổ chuông, anh cười và nói em lạ quá! Nhưng bây giờ sao em ghét nó thế vì một tháng nay lần nào gọi cho anh em cũng chỉ nghe tiếng chuông kéo dài.

Quyết định tạo cho anh bất ngờ - em đến nhà anh chuẩn bị một bữa thật thịnh soạn.

Em có khoá phòng, tự mở cửa gian phòng lộn xộn, quần áo và giấy tờ la liệt trên bàn. Mỉm cười, anh lúc nào cũng vậy, cần một người ở bên chăm sóc, dọn dẹp.

Mới 8h30 tối, còn sớm, em ngồi vào máy tính…

Em hiểu vì sao anh yêu em!

Trái tim em ngừng đập khi bắt gặp những bức thư anh gửi trong mail. Lâu lắm rồi anh không gửi mail. Hai lá thư gửi cùng một lúc cho em và cho cô ấy. “Em yêu” hai từ ấy anh gửi đến em – lá thư đầu tiên hôm anh nói lời yêu em, em mỉm cười và nghĩ đến anh “anh à, em cũng yêu anh nhiều”. Đưa mắt nhìn xuống dưới thấy dòng chữ to đậm nét “hãy chết đi” to nick name “laudaicat”. Có bao giờ anh nói thế đâu. Lúc tức giận nhất anh chỉ ngồi im, kiềm chế cảm xúc của mình. Từ ngày yêu em chưa bao giờ thấy anh giận dữ. Anh lạ quá! Người con gái nào đã làm anh tức giận vậy?!

Em mở tiếp những bức thư đã gửi, thật nồng nàn cháy bỏng, mặt em rát bỏng, đôi môi run run. Em hiểu lí do của anh và chị chia tay. Bức thư anh gửi cho em ngay sau lá thư anh nguyền rủa chị. Em thấy thương cho bản thân mình. Em hiểu vì sao anh sau bao năm quen nhau bỗng nhiên anh xuất hiện và nói lời yêu em. Em chỉ là người lấp chỗ trống. Hai bức thư ở cạnh nhau cùng một ngày gửi đã tố cáo tất cả. Em hiểu đôi lúc ở bên em đang nói cười bỗng nhiên anh câm bặt. Đôi mắt xa xăm và ý nghĩ về ngày xưa ấy…

Hôm nay anh hẹn gặp chị, em đọc được lời nhắn trong điện thoại anh để quên ở nhà. Em vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra, em chuẩn bị bữa ăn thật thịnh soạn. Em nghĩ ai cũng có một quá khứ và em bỏ qua tất cả, chỉ cần bây giờ anh yêu em.

Hơn 12h vẫn không thấy bong dáng của anh. Em ngồi đợi tiếng đồng hồ tích … tắc … tích … tắc… mà lòng như xát muối.

Em bỗng thấy sợ mất anh, rồi lại tự chấn tĩnh mình.

Cuối cùng anh cũng đi hẹn về, bước vào phòng đầy đủ món ăn anh thích trên bàn nhưng khuôn mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi. Sự xuất hiện của em không làm anh bất ngờ. Em coi như không thấy, đến bên vòng tay quàng cổ anh, môi kề môi nhưng đáp lại là sự lạnh lùng. Anh đẩy em ra nói “xin lỗi, hôm nay anh mệt ”…

Em choáng váng, nụ hôn mùi vị ổi đã tố cáo tất cả. Tim em vỡ oà. Anh và chị ấy…

Mắt em nhoà lệ.

Môi em cười mà lạnh buốt con tim: “Thôi anh mệt, em về đây….”

Chạy ra ngoài, em gục ngay tại bậc thềm nhà anh.

Em hiểu rằng đây là lần cuối cùng em đến nhà anh, vĩnh biệt tình yêu của em… vĩnh biệt người mà em dành tất cả tình yêu trên thế giới này… em không có chỗ trong trái tim anh, sự ra đi của em sẽ làm cả hai được thanh thản. Chúc anh hạnh phúc…

“Thà chịu đau đớn còn hơn phải sống trong sự lừa dối ngọt ngào. Có thể giữ gìn hạnh phúc mỏng manh nhưng không thể giữ hạnh phúc mà mình chưa bao giờ có”…

Không có nhận xét nào: